Tìm hiểu mối quan hệ giữa chiến lược “diễn biến hòa bình” với “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”
- Được đăng: Thứ năm, 04 Tháng 10 2018 15:12
- Lượt xem: 4837
(TGAG)- “Diễn biến hòa bình” là chiến lược cơ bản của chủ nghĩa đế quốc và các thế lực thù địch nhằm lật đổ chế độ chính trị - xã hội của các nước tiến bộ, trước hết là các nước xã hội chủ nghĩa từ bên trong, chủ yếu bằng các biện pháp phi quân sự.
“Tự diễn biến” là sự thay đổi trong nội bộ theo chiều hướng xấu, tiêu cực ở cả hai cấp độ cá nhân và tổ chức chủ yếu do lập trường tư tưởng không vững vàng, thiếu bản lĩnh chính trị, hoang mang dao động, thiếu tu dưỡng, ngại học tập, lười rèn luyện.
“Tự chuyển hóa” là sự thay đổi bản chất, rời bỏ định hướng xã hội chủ nghĩa và những giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc, ngã theo quỹ đạo của chủ nghĩa tư bản do hậu quả trực tiếp của quá trình “tự diễn biến”.
“Tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” là hai vấn đề, song có quan hệ chặt chẽ với nhau. “Tự diễn biến” là quá trình thẩm thấu từng ngày, từng hoạt động, còn “tự chuyển hóa” là đích đến của sự “tự diễn biến”. “Tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” diễn ra trong một thời gian nhất định và thời gian đó dài hay ngắn phụ thuộc vào từng con người, từng tổ chức, nhất là độ vững vàng về chính trị của từng cán bộ, đảng viên và sự liêm khiết về đạo đức, lối sống của họ. Xét về tính chất gây hại cho an ninh chính trị nội bộ, các hành vi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” có tính nguy hiểm cao. Bởi vì, một mặt nó làm biến chất, mục ruỗng nội bộ, hình thành lực lượng, tổ chức chính trị đối lập, hoạt động chống Đảng, Nhà nước ngay trong nội bộ. Mặt khác, đây chính là cơ sở bên trong để các thế lực thù địch, phản động ở bên ngoài móc nối, câu kết, sử dụng hoạt động chống phá, lật đổ chế độ. Trong khi đó, việc nhận diện, đấu tranh gặp nhiều khó khăn, dễ gây chủ quan, mất cảnh giác. Chính, vì thế, Đảng ta khẳng định, đây chính là nguy cơ đe dọa đến sự sống còn của chế độ.
“Diễn biến hòa bình” là chiến lược chống phá từ bên ngoài làm chuyển hóa chế độ chính trị của nước khác theo quỹ đạo của phương Tây. Trong khi đó, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” là nguy cơ nội tại của hệ thống chính trị, phản ánh mức độ suy thoái về chính trị của cán bộ, đảng viên, là nhân tố bên trong đe dọa đến sự tồn vong của chế độ. Tuy nhiên, chiến lược “diễn biến hòa bình” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” có mối quan hệ khăng khít, không tách rời nhau. Thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” vừa là thủ đoạn vừa là mục tiêu của chiến lược “diễn biến hòa bình”. Chiến lược “diễn biến hòa bình” tìm mọi cách khai thác và khoét sâu những mâu thuẫn nội tại; triệt để lợi dụng những sơ hở, yếu kém trong công tác lãnh đạo, quản lý, điều hành xã hội của đối phương; bám vào các sự kiện chính trị trọng đại, các “điểm nóng”, các vấn đề chính trị phức tạp, nhạy cảm... để chống phá. Cách thức tiến hành rất công phu, bài bản để che đậy bản chất chính trị phản động, làm mất tinh thần cảnh giác cách mạng, làm cho đối phương mơ hồ, dao động, từng bước dẫn đến “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.
Ngược lại, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” là hệ quả nảy sinh từ thủ đoạn chống phá của chiến lược “diễn biến hòa bình”; làm cho “diễn biến hòa bình” nhanh chóng đạt được mục tiêu chiến lược. Bởi vì “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ sẽ kéo theo suy thoái về tư tưởng; mục ruỗng về bộ máy và cuối cùng là sự sụp đổ chế độ chính trị - xã hội giống như một hiện tượng “tự thân”, “tất yếu”, “hợp quy luật”.
Hoạt động “diễn biến hòa bình” nhằm vào nội bộ, nếu không ngăn, chặn được sẽ làm nảy sinh mầm móng tư tưởng, nuôi dưỡng, kích hoạt các yếu tố tiêu cực, làm gia tăng yếu tố “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ. “Tự diễn biến” nếu không được ngăn chặn kịp thời sẽ dẫn đến “tự chuyển hóa”, dẫn tới mối nguy hiểm thật sự đối với sự tồn vong của chế độ chính trị - xã hội xã hội chủ nghĩa, đặc biệt là khi đã xuất hiện lực lượng chính trị đối lập. Đây chính, là thời điểm, đồng thời là điều kiện tốt nhất để các thế lực thù địch ra đòn quyết định lật đổ chế độ chính trị và xóa bỏ vai trò lãnh, đạo của Đảng đối với hệ thống chính trị.
Bản chất của đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” và ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” là đấu tranh giai cấp giữa chủ nghĩa xã hội và tiến bộ với chủ nghĩa tư bản, đế quốc trong điều kiện mới. Đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” và ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” có nhiều biện pháp giống nhau, khó tách rời. Về mục tiêu, đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” và ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đều có những điểm chung, đó là đẩy lùi, vô hiệu hóa mọi nguy cơ đe dọa sự tồn vong của chế độ xã hội chủ nghĩa và vị trí, vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Tuy nhiên, tính chất và phương thức đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” và ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” có những điểm khác biệt cơ bản. Đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” là cuộc đấu tranh với các thế lực thù địch, mang tính chính trị đối ngoại là chính. Ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” là các biện pháp phòng ngừa, ngăn chặn, xử lý các nhân tố tiêu cực bên trong nội bộ và mang tính chính trị nội bộ là chính./.
“Tự diễn biến” là sự thay đổi trong nội bộ theo chiều hướng xấu, tiêu cực ở cả hai cấp độ cá nhân và tổ chức chủ yếu do lập trường tư tưởng không vững vàng, thiếu bản lĩnh chính trị, hoang mang dao động, thiếu tu dưỡng, ngại học tập, lười rèn luyện.
“Tự chuyển hóa” là sự thay đổi bản chất, rời bỏ định hướng xã hội chủ nghĩa và những giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc, ngã theo quỹ đạo của chủ nghĩa tư bản do hậu quả trực tiếp của quá trình “tự diễn biến”.
“Tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” là hai vấn đề, song có quan hệ chặt chẽ với nhau. “Tự diễn biến” là quá trình thẩm thấu từng ngày, từng hoạt động, còn “tự chuyển hóa” là đích đến của sự “tự diễn biến”. “Tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” diễn ra trong một thời gian nhất định và thời gian đó dài hay ngắn phụ thuộc vào từng con người, từng tổ chức, nhất là độ vững vàng về chính trị của từng cán bộ, đảng viên và sự liêm khiết về đạo đức, lối sống của họ. Xét về tính chất gây hại cho an ninh chính trị nội bộ, các hành vi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” có tính nguy hiểm cao. Bởi vì, một mặt nó làm biến chất, mục ruỗng nội bộ, hình thành lực lượng, tổ chức chính trị đối lập, hoạt động chống Đảng, Nhà nước ngay trong nội bộ. Mặt khác, đây chính là cơ sở bên trong để các thế lực thù địch, phản động ở bên ngoài móc nối, câu kết, sử dụng hoạt động chống phá, lật đổ chế độ. Trong khi đó, việc nhận diện, đấu tranh gặp nhiều khó khăn, dễ gây chủ quan, mất cảnh giác. Chính, vì thế, Đảng ta khẳng định, đây chính là nguy cơ đe dọa đến sự sống còn của chế độ.
“Diễn biến hòa bình” là chiến lược chống phá từ bên ngoài làm chuyển hóa chế độ chính trị của nước khác theo quỹ đạo của phương Tây. Trong khi đó, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” là nguy cơ nội tại của hệ thống chính trị, phản ánh mức độ suy thoái về chính trị của cán bộ, đảng viên, là nhân tố bên trong đe dọa đến sự tồn vong của chế độ. Tuy nhiên, chiến lược “diễn biến hòa bình” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” có mối quan hệ khăng khít, không tách rời nhau. Thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” vừa là thủ đoạn vừa là mục tiêu của chiến lược “diễn biến hòa bình”. Chiến lược “diễn biến hòa bình” tìm mọi cách khai thác và khoét sâu những mâu thuẫn nội tại; triệt để lợi dụng những sơ hở, yếu kém trong công tác lãnh đạo, quản lý, điều hành xã hội của đối phương; bám vào các sự kiện chính trị trọng đại, các “điểm nóng”, các vấn đề chính trị phức tạp, nhạy cảm... để chống phá. Cách thức tiến hành rất công phu, bài bản để che đậy bản chất chính trị phản động, làm mất tinh thần cảnh giác cách mạng, làm cho đối phương mơ hồ, dao động, từng bước dẫn đến “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.
Ngược lại, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” là hệ quả nảy sinh từ thủ đoạn chống phá của chiến lược “diễn biến hòa bình”; làm cho “diễn biến hòa bình” nhanh chóng đạt được mục tiêu chiến lược. Bởi vì “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ sẽ kéo theo suy thoái về tư tưởng; mục ruỗng về bộ máy và cuối cùng là sự sụp đổ chế độ chính trị - xã hội giống như một hiện tượng “tự thân”, “tất yếu”, “hợp quy luật”.
Hoạt động “diễn biến hòa bình” nhằm vào nội bộ, nếu không ngăn, chặn được sẽ làm nảy sinh mầm móng tư tưởng, nuôi dưỡng, kích hoạt các yếu tố tiêu cực, làm gia tăng yếu tố “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ. “Tự diễn biến” nếu không được ngăn chặn kịp thời sẽ dẫn đến “tự chuyển hóa”, dẫn tới mối nguy hiểm thật sự đối với sự tồn vong của chế độ chính trị - xã hội xã hội chủ nghĩa, đặc biệt là khi đã xuất hiện lực lượng chính trị đối lập. Đây chính, là thời điểm, đồng thời là điều kiện tốt nhất để các thế lực thù địch ra đòn quyết định lật đổ chế độ chính trị và xóa bỏ vai trò lãnh, đạo của Đảng đối với hệ thống chính trị.
Bản chất của đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” và ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” là đấu tranh giai cấp giữa chủ nghĩa xã hội và tiến bộ với chủ nghĩa tư bản, đế quốc trong điều kiện mới. Đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” và ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” có nhiều biện pháp giống nhau, khó tách rời. Về mục tiêu, đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” và ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đều có những điểm chung, đó là đẩy lùi, vô hiệu hóa mọi nguy cơ đe dọa sự tồn vong của chế độ xã hội chủ nghĩa và vị trí, vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Tuy nhiên, tính chất và phương thức đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” và ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” có những điểm khác biệt cơ bản. Đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” là cuộc đấu tranh với các thế lực thù địch, mang tính chính trị đối ngoại là chính. Ngăn chặn, đẩy lùi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” là các biện pháp phòng ngừa, ngăn chặn, xử lý các nhân tố tiêu cực bên trong nội bộ và mang tính chính trị nội bộ là chính./.
Hòa Bình